ĐÀ LẠT TÔI YÊU" – KHÚC TÌNH CA GIỮA NGÀN HOA - Tin tức sự kiện 24h

ĐÀ LẠT TÔI YÊU” – KHÚC TÌNH CA GIỮA NGÀN HOA

Đà Lạt – thành phố của sương mù, hoa và những bản tình ca bất tận – từ lâu đã trở thành nguồn cảm hứng vô tận của thi ca. Nơi đây không chỉ đẹp bởi thiên nhiên thơ mộng mà còn lưu giữ những kỷ niệm, những câu chuyện tình yêu lãng mạn. Với bài thơ “Đà Lạt Tôi Yêu”, Thạc sĩ, nhà thơ Hoàng Văn Thống đã khắc họa một bức tranh vừa hiện thực, vừa trữ tình về Đà Lạt, nơi mà cảnh sắc và cảm xúc hòa quyện thành một bản giao hưởng đầy xúc động. Bài thơ không chỉ là một khúc hát về cảnh sắc, mà còn là tiếng lòng của một kẻ si tình dành cho vùng đất mộng mơ này.

Thạc sĩ. Nhà thơ. Hoàng Văn Thống (thứ nhất bìa phải)

“Đà Lạt Tôi Yêu” không chỉ đơn thuần là lời ngợi ca về vẻ đẹp của phố núi, mà còn chứa đựng những cung bậc tình cảm sâu lắng của tác giả – từ nỗi nhớ nhung, sự quyến luyến, đến niềm mong chờ ngày trở về. Với ngôn từ giản dị mà giàu hình ảnh, nhịp điệu nhẹ nhàng mà tha thiết, bài thơ đã đưa người đọc chu du qua những địa danh thân quen của Đà Lạt, để rồi khi khép lại, lòng ta vẫn còn vương vấn như một làn sương sớm chưa tan.

Mời bạn cùng thưởng thức bài bình thơ dưới đây để cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp của “Đà Lạt Tôi Yêu” – một khúc tình ca giữa ngàn hoa.

Ngay từ những câu thơ đầu tiên, Thạc sĩ, nhà thơ Hoàng Văn Thống đã gợi mở một lời mời đầy tha thiết:

“Ai lên thành phố ngàn hoa
Ai về phố Núi cho ta đi cùng”

Lời thơ cất lên như một tiếng gọi mời đầy khát khao, thể hiện nỗi lòng muốn được cùng ai đó trở lại nơi chốn thân thương. Đà Lạt được nhắc đến không chỉ là một địa danh, mà là một không gian ký ức, một miền đất ghi dấu những kỷ niệm khó phai. Câu thơ “Không đi thì nhớ, đến không muốn về” đã diễn tả rất chân thực cảm giác của những ai từng đặt chân đến nơi này: nỗi nhớ cồn cào khi xa và sự quyến luyến khi rời đi.

Nhưng Đà Lạt trong thơ Thạc sĩ, nhà thơ Hoàng Văn Thống không chỉ có thiên nhiên đẹp, mà còn thấm đượm tình cảm con người. Cách xưng hô “Đà Lạt ơi nhớ em ghê” khiến thành phố hiện lên như một người tình, một nhân vật có hồn, có sự gắn bó sâu sắc với tác giả. Người đọc dễ dàng cảm nhận được sự tiếc nuối khi tác giả nhắc đến “bao năm hò hẹn chưa về cùng em”, như một lời tự trách vì chưa thể thực hiện lời hứa trở về với Đà Lạt.

Những địa danh nổi tiếng của Đà Lạt lần lượt hiện lên trong dòng thơ đầy vấn vương: thác Prenn, chợ đêm, núi Lang Biang, hồ Tuyền Lâm… Mỗi nơi không chỉ là một cảnh đẹp, mà còn gắn liền với những kỷ niệm và xúc cảm. Câu thơ “Ai chờ ai đợi chợ đêm hôm nào” gợi lên hình ảnh những đôi lứa hò hẹn trong cái se lạnh của phố núi. Hay hình ảnh “Lang Bi hò hẹn em trao tú cầu” lại gợi nhắc đến truyền thuyết tình yêu của chàng K’lang và nàng H’biang – câu chuyện tình khắc sâu trong lòng những ai yêu Đà Lạt.

Câu chuyện tình yêu của Lang và Biang

Không chỉ có tình yêu lứa đôi, bài thơ còn ẩn chứa tình cảm với đời sống văn hóa và tâm linh của thành phố này. Câu thơ “Thăm chùa lễ Phật đón em cùng về” cho thấy nét đẹp tín ngưỡng của người dân nơi đây – một Đà Lạt không chỉ đẹp về thiên nhiên, mà còn sâu lắng trong đời sống tinh thần.

Chùa Tuyền Lâm “Thăm chùa lễ Phật đón em cùng về”

Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng điệp từ “Ai” một cách hiệu quả, tạo nhịp điệu du dương, như một lời gọi tha thiết, như một câu hỏi không ngừng vọng lên trong tâm tưởng. Hình ảnh giàu tính biểu tượng như “tú cầu”, “đồi thông”, “trầu têm” không chỉ làm phong phú thêm bức tranh thơ mà còn gợi lên nét đẹp truyền thống, sự thủy chung trong tình yêu. Nhịp thơ nhẹ nhàng, câu từ giản dị nhưng đượm chất trữ tình, khiến bài thơ như một khúc hát ngân nga về Đà Lạt.

“Phố Đà anh hát em nghe
Mùa xuân năm tới hãy về cùng em.”

Kết thúc bài thơ “Đà Lạt Tôi Yêu” là một lời hẹn ước, một mong chờ, một lời mời gọi chân thành. Đọc bài thơ, người ta không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của Đà Lạt, mà còn thấy được những tâm tình, những nỗi niềm, những rung động tinh tế của Thạc sĩ, nhà thơ Hoàng Văn Thống. “Đà Lạt Tôi Yêu” không chỉ là một bài thơ về cảnh đẹp, mà còn là một bản tình ca, một lời nhắn gửi yêu thương đến vùng đất khiến bao người say đắm.

Bài thơ “Đà Lạt Tôi Yêu”  khép lại, nhưng cảm xúc vẫn còn đó, như một làn sương mỏng manh vương vấn trên những rặng thông xanh, như một điệu nhạc êm dịu còn mãi trong tâm hồn người đọc.

Tác giả; Nhạc sĩ, Nhà thơ Hoàng Văn Thống

TS. Bùi Quang Xuân, Học viện Chính trị Quốc gia khu vực II.