TỪ QUÊ NHÀ ĐẾN GIẢNG ĐƯỜNG: HÀNH TRÌNH CỦA TÌNH THÂN TRONG NGÀY CON THÀNH ĐẠT

Sáng 31/5/2025, Trường Đại học Bình Dương rực rỡ sắc màu lễ phục tốt nghiệp, khi hàng trăm Tân Thạc sĩ, Cử nhân, Kỹ sư và Kiến trúc sư bước lên lễ đài nhận bằng. Những tràng pháo tay vang lên. Những ánh mắt lấp lánh niềm vui. Nhưng có một niềm vui thầm lặng hơn, sâu sắc hơn — đến từ hàng ghế phía sau: nơi những người cha, người mẹ ngồi lặng im, không giấu nổi xúc động trong ngày con mình trưởng thành. Đó không chỉ là một buổi lễ. Đó là hành trình của tình thân, là câu chuyện thấm đẫm mồ hôi và nước mắt, khởi đầu từ những ngôi làng xa xôi, những mái nhà đơn sơ – nơi những ước mơ được ươm mầm trong lòng bàn tay gầy guộc của cha mẹ.

Ba, Mẹ  từ Bến Tre lên rất sớm để mừng con trai nhận bằng Thạc sĩ

Đối với nhiều sinh viên, đặc biệt là những người đến từ nông thôn, vùng sâu vùng xa, tấm bằng đại học không chỉ là thành quả cá nhân, mà còn là sự kết tinh của bao hy sinh lặng thầm từ gia đình. Có người cha làm thợ hồ, đi làm từ mờ sáng để có tiền gửi con học phí; có người mẹ lặng lẽ vá lại chiếc áo trắng đã sờn để con có quần áo đi học. Mỗi mùa gặt, mùa vụ, từng bao lúa, từng bó rau, đều được chắt chiu đổi lấy con chữ. Khi những đứa con bước vào giảng đường, cha mẹ ở quê nhà cũng bước vào một hành trình khác – hành trình hỗ trợ, hy sinh và chờ đợi. Họ không biết đến những môn học phức tạp hay điểm số GPA là gì, nhưng họ hiểu rằng: chỉ cần con học tốt, thì mọi cực nhọc đều xứng đáng.

Đường xa không ngăn nổi tình thân

Trong Lễ tốt nghiệp tại Trường Đại học Bình Dương, không khó để bắt gặp hình ảnh những phụ huynh lặn lội từ Tây Nguyên, miền Tây, miền Trung xa xôi đến dự lễ. Có người đi xe đò suốt đêm, có người đến từ hôm trước, ngủ tạm trong nhà nghỉ nhỏ để sáng sớm có mặt từ sớm, chọn cho mình chỗ ngồi gần lễ đài. Họ ngồi đó, chỉnh lại vạt áo cho con, lo lắng như ngày đầu tiên con đến lớp mẫu giáo. Có người tay run run cầm điện thoại, bật video call để người thân ở quê cũng được “xem con lên nhận bằng”. Đó không đơn thuần là một chuyến đi. Đó là cuộc hành trình từ trái tim đến trái tim, nơi tình thân vượt qua mọi khoảng cách địa lý và vật chất. Một tấm vé xe có thể đắt đỏ với thu nhập của họ, nhưng chẳng là gì so với niềm tự hào khi được nhìn thấy con mình tốt nghiệp.

Tân Cử nhân Kế toán – Đinh Đỗ Hoài Bảo chụp hình lưu niệm cùng gia đình

Thành đạt – không chỉ là có bằng cấp

Trong ngày lễ tốt nghiệp, các tân khoa thường rạng rỡ trước ống kính máy ảnh. Nhưng cũng trong khoảnh khắc ấy, có những ánh mắt rưng rưng của phụ huynh khi chứng kiến con mình bước lên bục vinh danh. Họ không nói nhiều, nhưng từng cái gật đầu, từng nụ cười hiền lành chính là lời chúc mừng lặng thầm – “Con đã làm được rồi.”Đối với họ, “thành đạt” không chỉ là có học vị hay danh xưng – mà là khi con biết đi bằng đôi chân của chính mình, biết sống tử tế, có lý tưởng, có lòng biết ơn. Có người mẹ nói: “Tôi không mong con làm ông này bà nọ, chỉ cần nó sống có trách nhiệm, thương người, là thành công rồi”.  Câu nói ấy có lẽ đọng lại nhiều hơn cả những bài diễn văn hoa mỹ.

Tân Cử nhân ngành Quản trị Kinh Doanh – Trần Quang Tuân chụp hình cùng thầy Chủ nhiệm cũ

Khi giáo dục không tách rời tình thân

Xã hội hiện đại với áp lực cạnh tranh và tốc độ sống khiến nhiều người nghĩ rằng giáo dục là chuyện cá nhân, là thành tựu độc lập của từng sinh viên. Nhưng nhìn vào buổi lễ tốt nghiệp – nơi có mặt đầy đủ phụ huynh, người thân, thầy cô – ta thấy rằng: giáo dục là một hành trình của tình thân, của cộng đồng. Một sinh viên có thể học tốt không chỉ vì năng lực cá nhân, mà vì đằng sau em là một tổ ấm biết hy sinh, là một mái trường biết yêu thương, là một xã hội tạo điều kiện. Thành tựu của một cá nhân, nếu thiếu đi sự thừa nhận và chia sẻ của gia đình, của người thân, sẽ không bao giờ trọn vẹn.

Lễ tốt nghiệp – khoảnh khắc kết nối các thế hệ

Giữa khung cảnh náo nhiệt của buổi lễ, xen lẫn tiếng nhạc, tiếng loa và tiếng chụp ảnh, có một giây phút đặc biệt: khi một tân cử nhân cúi đầu trước cha mẹ, đôi tay nâng tấm bằng trao lại, miệng nói khẽ: “Con tặng ba mẹ.” Không cần phải là người nổi tiếng, không cần danh hiệu thủ khoa, giây phút ấy đã làm nên một bức chân dung sống động nhất của lòng hiếu đạo. Lễ tốt nghiệp vì thế không chỉ là điểm kết thúc chặng đường đại học, mà là cầu nối các thế hệ – giữa những người đi trước và thế hệ tiếp nối. Đó là thời khắc để mỗi người trẻ tự nhắc nhở mình: thành công hôm nay có hình bóng cha mẹ, và tương lai mai sau là sự tiếp nối của yêu thương và trách nhiệm.

Thành viên CLB Thuốc và Sức khoẻ chụp hình lưu niệm cùng phụ huynh tham dự Lễ Tốt nghiệp

Khi buổi lễ khép lại, khi các tân Thạc sĩ, tân Cử nhân, tân Kỹ sư, tân Kiến trúc sư trở về với hành trình mới – người đi làm, người học tiếp – cũng là lúc cha mẹ lặng lẽ trở về quê nhà. Họ không cần mang về bằng khen hay danh hiệu – chỉ cần một tấm hình chụp với con, chỉ cần được ôm con trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy, là đủ đầy. Và dù hành trình phía trước còn bao thử thách, nhưng tình thân ấy sẽ luôn là ngọn lửa sưởi ấm, nâng bước những người trẻ trên đường đời.

Tân Thạc sĩ – Lê Hồ Văn Phăng chụp hình lưu niệm cùng gia đình, bạn bè tại buổi Lễ

“Từ quê nhà đến giảng đường” không chỉ là hành trình địa lý. Đó là hành trình của yêu thương, hy sinh, khát vọng và sự trưởng thành. Ngày con thành đạt không chỉ là ngày vui của người trẻ – mà là ngày hội của cả một gia đình, của những người đã cùng con đi qua năm tháng vất vả để chạm đến vinh quang hôm nay. Giữa nhịp sống hối hả, xin hãy chậm lại một nhịp, để nhìn về phía sau – nơi có ánh mắt của mẹ cha đang dõi theo, luôn âm thầm tiếp lửa cho con bằng một tình yêu không điều kiện.

Từ Hữu Công

Để lại một bình luận