Trong những ngày mưa bão dồn dập đổ về dải đất miền Trung, khi khúc ruột thân thương của Tổ quốc oằn mình trong lũ dữ, bài thơ “Thương lắm Miền Trung” của Tiến sĩ Luật Nguyễn Đình Trung – Nguyên Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân cấp cao 3, hiện là Thành viên Hội đồng tư vấn Trung tâm UNESCO Văn hoá và Thông tin Truyền thông – đã lan toả mạnh mẽ tinh thần nhân ái và nghĩa đồng bào sâu sắc.
Với giọng thơ chân thành, xúc cảm, tác phẩm không chỉ là lời tri ân, sẻ chia với người dân vùng lũ, mà còn là tiếng gọi từ trái tim – khơi dậy truyền thống “lá lành đùm rách” ngàn đời của dân tộc Việt Nam.

Lãnh đạo, cán bộ Trung tâm UNESCO Văn hoá và Thông tin Truyền thông trong buổi gặp gỡ tri ân.
Hồn thơ chan chứa tình người – tiếng lòng hướng về khúc ruột Miền Trung
Ngay từ khổ mở đầu, tác giả đã khắc hoạ hình ảnh Miền Trung như một biểu tượng của sự chịu thương, chịu khó:
THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG
Miền Trung ơi – dải đất hẹp thon gầy,
Khúc ruột Mẹ nối hai đầu đất nước.
Gánh nặng thiên tai bao năm vẫn bước,
Bão lại về, mưa xối xả không thôi.
Từ Nghệ An, Hà Tĩnh bão tơi bời,
Quảng Trị lũ tràn, mênh mông sóng nước.
Thừa Thiên Huế trắng trời – không tả được,
Đà Nẵng bao la, nước ngập phố phường.
Quảng Ngãi, Gia Lai – ngập khắp nẻo đường,
Người dắt nhau lên mái nhà tránh lũ.
Ruộng đồng tan hoang, thuyền ghe chẳng đủ,
Xe cộ, cửa nhà theo nước trôi xa.
Tiếng trẻ thơ kêu xé nát lòng ta,
Bà mẹ khóc nhìn trời mưa như thác.
Giọt nước mắt hòa cùng dòng nước bạc,
Thương quê nghèo trằn gánh giữa thiên tai.
Người lính băng sông, vượt suối cứu người,
Ôm em nhỏ, dìu dân qua nước xiết.
Những áo xanh, áo cam – sao kể hết,
Giữa mưa nguồn, thác lũ vẫn kiên trung.
Miền Trung ơi – dẫu bão tố chập chùng,
Vẫn sáng mãi nghĩa tình như ngọn lửa.
Lá lành đùm rách – tấm lòng chan chứa,
Góp sức chung tay, ấm nghĩa đồng bào.
Hướng về Miền Trung – ruột thịt gửi trao,
Chung một Mẹ cùng yêu thương, san sẻ.
Manh áo nghĩa tình, một nắm gạo nhỏ,
Sưởi ấm phận đời khó nhọc gian nan.
N.Đ.T – 10.2025

Thừa Thiên Huế nhìn từ trên cao trong đợt mưa lũ tháng 10/2025 – nỗi đau và nghị lực của người dân miền Trung.
Từng địa danh được nhắc đến – Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Trị, Thừa Thiên Huế, Đà Nẵng, Quảng Ngãi, Gia Lai… – như những nốt nhạc buồn vang lên giữa khúc bi tráng của thiên nhiên dữ dội. Nhưng trong bức tranh ấy, tác giả không gieo nỗi tuyệt vọng; ngược lại, từng dòng thơ lại toả sáng tinh thần kiên trung, sự gắn bó và lòng nhân hậu của con người Việt Nam:
“Người lính băng sông, vượt suối cứu người, Ôm em nhỏ, dìu dân qua nước xiết.”

Người dân vượt qua cổng thành cổ giữa dòng nước lũ – biểu tượng kiên cường của miền di sản Huế.
Tình người còn mãi giữa dòng thiên tai
Trong khúc hát ngập ngừng của mưa gió, bài thơ “Thương lắm Miền Trung” vang lên như một bản nhạc của niềm tin và nhân ái. Nó nhắc nhở chúng ta rằng: sau mỗi cơn bão, mặt trời lại mọc; và sau mỗi nỗi đau, lòng người lại sáng hơn trong nghĩa tình đồng bào.
Tác phẩm của Tiến sĩ Luật Nguyễn Đình Trung, dưới sự lan toả của Trung tâm UNESCO Văn hoá và Thông tin Truyền thông, đã góp phần bồi đắp thêm một giá trị quý báu cho đời sống tinh thần dân tộc – đó là tình người Việt Nam bất diệt giữa gian nan, bão tố.
Bài & ảnh: PV Nguyễn Phong – Truyền thông UNESCO Văn hoá & Thông tin
Nguồn: Trung tâm UNESCO Văn hoá và Thông tin Truyền thông





