Thơ ca là tiếng nói của tâm hồn, là dòng chảy dịu dàng của những cảm xúc lắng đọng trong lòng người. Đọc thơ Nữ thi sĩ Trần Thị Thùy Vy, tôi như lạc vào một thế giới đầy chất thơ, nơi tình yêu, nỗi nhớ, thiên nhiên, thời gian, sự tồn tại, niềm vui, nỗi buồn, gia đình và những giấc mơ đan cài trong từng câu chữ. Ở đó, thơ không chỉ là phương tiện biểu đạt, mà còn là sự rung động sâu sắc trước cuộc đời, là tiếng vọng của trái tim, là những dư âm lặng lẽ nhưng đầy ám ảnh về kiếp người.
Ban đầu tôi đã nghĩ rằng, thơ của Nữ thi sĩ Trần Thị Thùy Vy cũng xoay quanh những chủ đề quen thuộc ấy, như bao người viết khác. Nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra nét đặc biệt trong phong cách của bà: một sự kết hợp hài hòa giữa lãng mạn và hiện thực, giữa cái riêng tư đầy tâm trạng và cái bao quát của đời sống. Chúng tôi – những người yêu thơ – sống giản dị, tìm niềm vui từ những điều nhỏ bé, từ sự kết nối với con cái, người thân, bạn bè và những vần thơ. Có lẽ vì thế, tôi thấu hiểu được cảm xúc mà thơ của bà mang lại – một sự rung động nhẹ nhàng nhưng thấm thía, một vẻ đẹp tinh tế nhưng không hề xa rời hiện thực.
Nghe tiếng dã tràng
Nhà thơ Trần Thị Thùy Vy
Nhà thơ Trần Thị Thùy Vy ở Quảng Nam
Chiều phố biển không anh, gió thổi ngược
Nước biển muôn đời mặn, sao con sóng lạc đường
Phố biển thiếu lời thương, còng gió chẳng buồn se cát
Dựa vào chiều nghe lòng bỏng rát, biển nông sâu sóng bạc đầu
Hải âu bay về nơi nao, cánh buồm nghiêng ngả níu hoàng hôn.
Hearing the Sound of the Tidal Crab
Trần Thị Thùy Vy, a poet from Quảng Nam
The seaside evening is empty without you, the wind blowing backward
The sea, forever salty, why does the wave lose its way?
The coastal town lacks words of affection; wind-swept crab ignores the sand
Leaning into the evening, my heart burns, as the sea deepens, waves crashing white
The seagull flies to some unknown place, its wings swaying, catching the sunset
Ngôn ngữ trong thơ của Nữ thi sĩ Trần Thị Thùy Vy không cầu kỳ, trau chuốt đến mức xa lạ, mà gần gũi, quen thuộc như chính hơi thở cuộc sống. Nhưng chính sự gần gũi ấy lại làm nên chất thơ, bởi nó chạm vào tâm hồn người đọc một cách tự nhiên nhất. Đôi khi, trong những câu thơ giản dị, bà khéo léo đưa vào ngôn ngữ tượng trưng, khiến tác phẩm trở nên huyền ảo và đầy chiều sâu. Phong cách của bà mềm mại, giàu cảm xúc, chuyển từ sự chiêm nghiệm tĩnh lặng sang nỗi nhớ nhung, hoài niệm, khiến người đọc lắng lại, suy tư.
Thơ của Nhà thơ Trần Thị Thùy Vy không chỉ phản ánh những cảm xúc cá nhân, mà còn tương tác với những chủ đề rộng lớn hơn của văn học hiện đại Việt Nam. Đó là hoài niệm về cuộc sống làng quê, là những suy tư về sự đổi thay của con người trong quá trình hiện đại hóa. Đó là những câu hỏi muôn thuở về tình yêu, thời gian, sự tồn tại và vẻ đẹp của ký ức. Đọc thơ Thùy Vy, ta cảm nhận được một thế giới đầy màu sắc, một thế giới của sự mộng mơ nhưng không rời xa thực tại, một thế giới mà mỗi bài thơ là một khúc nhạc lòng, ngân vang mãi trong tâm hồn người đọc.
Nhà thơ Trần Thị Thùy Vy là một nhà thơ đương đại với phong cách sáng tác tinh tế, giàu cảm xúc, kết hợp giữa lãng mạn và hiện thực. Thơ của Thùy Vy không chỉ khắc họa thiên nhiên mà còn phản ánh sâu sắc tâm tư con người trước dòng chảy của thời gian và những đổi thay trong cuộc sống.
Trong nền văn học Việt Nam hiện đại, Nữ thi sĩ Trần Thị Thùy Vy để lại dấu ấn với những tác phẩm mang âm hưởng hoài niệm, suy tư về tình yêu, cuộc đời và những giá trị vĩnh hằng. Vy không chỉ là người ghi lại những khoảnh khắc lãng mạn mà còn là người chiêm nghiệm về cuộc sống, đưa vào thơ những tầng ý nghĩa sâu xa. Với Nghe tiếng dã tràng, Nữ thi sĩ Trần Thị Thùy Vy đã mở ra một không gian thi ca đầy xúc cảm, nơi thiên nhiên và con người hòa quyện, nơi những con sóng và ngọn gió cũng mang tâm tư riêng.
Bài thơ Nghe tiếng dã tràng mở ra một không gian trầm lắng của phố biển, nơi vắng bóng người thương, nơi những con sóng và gió biển dường như cũng mang tâm trạng cô liêu. Chỉ với bốn câu thơ ngắn gọn, tác giả đã khắc họa sâu sắc nỗi niềm đơn độc và cảm giác lạc lõng giữa thiên nhiên rộng lớn.
Trước hết, “Nghe tiếng dã tràng” mang đậm nỗi buồn man mác của một tâm hồn trống trải khi vắng người thân yêu. Biển, sóng, gió—những hình ảnh vốn quen thuộc trong thi ca—trở thành biểu tượng của sự nhớ thương và chờ đợi. “Nước biển muôn đời mặn, sao con sóng lạc đường” là câu thơ giàu tính triết lý, không chỉ nói về tự nhiên mà còn phản ánh nỗi niềm của con người: những điều tưởng như bất biến cũng có lúc đổi thay, những điều tưởng như hiển nhiên cũng có lúc trở nên vô định. Sự kết hợp giữa hình ảnh còng gió, sóng bạc đầu, hải âu bay xa, cánh buồm nghiêng ngả càng làm nổi bật trạng thái tâm hồn hoang hoải, bấp bênh của nhân vật trữ tình.
“Nghe tiếng dã tràng” gây ấn tượng bởi ngôn ngữ tinh tế, nhịp điệu mềm mại và sự kết hợp khéo léo giữa điệp từ, nhân hóa và biểu tượng. Điệp từ “phố biển” mở ra không gian rộng lớn nhưng lại trống vắng, nhấn mạnh nỗi cô đơn của người ở lại. Biện pháp nhân hóa như “còng gió chẳng buồn se cát” khiến thiên nhiên cũng mang tâm trạng con người, tạo nên sự giao hòa giữa cảnh và tình. Bên cạnh đó, hình ảnh thơ giàu tính tượng trưng như “sóng bạc đầu,” “cánh buồm nghiêng ngả” không chỉ gợi tả cảnh vật mà còn khơi gợi sự chiêm nghiệm về cuộc đời, về những biến động và mất mát trong tình cảm.
“Nghe tiếng dã tràng” không chỉ là một bức tranh thiên nhiên mà còn là bản hòa tấu của tâm hồn trước những đổi thay và khoảng trống của cuộc sống. Bài thơ không chỉ thể hiện tài năng ngôn ngữ của Trần Thị Thùy Vy mà còn cho thấy sự tinh tế trong việc khắc họa cảm xúc và triết lý nhân sinh. Đây là một tác phẩm giàu chất trữ tình, kết hợp hài hòa giữa lãng mạn và hiện thực, mang lại dư âm sâu lắng cho người đọc.
Mỗi lần đọc lại bài thơ, tôi đều cảm nhận được sự khắc khoải, nỗi buồn man mác nhưng cũng đầy chất thơ của một tâm hồn nhạy cảm trước thiên nhiên và cuộc đời. Những hình ảnh ẩn dụ trong bài không chỉ gợi lên sự mất mát, chia xa mà còn thức tỉnh ta về sự vô thường của cuộc sống, về giá trị của yêu thương và sự gắn kết trong đời người.
Từ bài thơ“Nghe tiếng dã tràng”, tôi rút ra bài học về “cuộc đời giống như những hạt cát dã tràng, có thể mong manh trước sóng gió nhưng vẫn kiên trì, vẫn mang trong mình niềm tin và khát khao yêu thương”. Đó cũng là thông điệp mà mỗi chúng ta có thể liên hệ với đời sống hiện đại—dù có đối diện với những đổi thay hay thử thách, ta vẫn cần giữ vững những giá trị chân thật của lòng mình
Lời bình: Bùi Quang Xuân