BÀN VĂN MINH: Chàng trai Lào Cai và hành trình về với cội nguồn: Suối Lê Nin – Hang Pác Bó, nơi Bác Hồ đã sống và làm việc

Mỗi người trẻ mang trong mình một khát vọng: được bước ra thế giới rộng lớn, được đi thật xa để hiểu rõ hơn chính mình và đất nước. Với chàng trai trẻ đến từ Lào Cai – vùng đất của núi non trùng điệp và những nẻo đường khát vọng – hành trình xuyên Việt không chỉ là cuộc phiêu lưu mà còn là hành trình tìm về gốc rễ. Và rồi, một ngày đầu thu se lạnh, anh đặt chân đến Cao Bằng – mảnh đất địa đầu Tổ quốc, nơi ghi dấu những bước chân đầu tiên của Bác Hồ khi trở về sau hơn 30 năm bôn ba tìm đường cứu nước.

Khởi đầu nơi biên cương: Cao Bằng đón bước chân người trẻ

Vượt qua những con đường quanh co, lượn giữa núi rừng xanh thẳm ,bàn văn minh đến với huyện Hà Quảng, nơi có Pác Bó – trong tiếng Tày nghĩa là “đầu nguồn”. Cảnh vật hiện ra trước mắt như một bức tranh sơn thủy: những triền núi phủ mây, rừng trúc xanh ngắt, và dòng suối Lê Nin trong vắt uốn lượn qua các tảng đá rêu phong. Nơi đây không ồn ào như những khu du lịch nổi tiếng, mà lặng lẽ, thiêng liêng – như chính những năm tháng mà Người đã sống và làm việc tại đây.

Suối Lê Nin – Dòng chảy ký ức

Lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy suối Lê Nin,bàn văn minh ,  lặng người. Dòng nước xanh ngọc bích, trong đến mức có thể nhìn thấy từng viên sỏi, từng đàn cá nhỏ bơi lội bên dưới. Không chỉ đẹp, suối còn mang tên một nhà cách mạng vĩ đại – Lê Nin, thể hiện niềm tin của Bác Hồ vào con đường giải phóng dân tộc qua chủ nghĩa Mác – Lênin.

Chàng trai men theo dòng suối, lắng nghe tiếng nước róc rách, tưởng tượng ngày nào Bác Hồ cũng đi dọc dòng nước này, ngâm chân, đọc sách, suy tư về vận mệnh dân tộc. Đây không phải là một dòng suối bình thường, mà là dòng suối chảy qua trái tim cách mạng, qua những tháng năm đầu tiên dựng xây lý tưởng vì nước, vì dân.

Hang Pác Bó – Cội nguồn của độc lập và tự do

Chỉ cách suối vài chục bước chân là hang Pác Bó, một hang đá nhỏ, đơn sơ nhưng mang trong mình ý nghĩa lớn lao. Trong những ngày đông lạnh giá, Bác Hồ đã sống trong hang này, dịch tài liệu, viết bài cho báo “Việt Nam độc lập”, họp bàn với các đồng chí về kế hoạch cách mạng.

Minh bước vào hang trong không khí yên ắng. Anh cúi mình trước bàn đá – nơi Bác từng ngồi làm việc. Mọi vật dụng đều được giữ gìn nguyên vẹn: chiếc giường tre đơn sơ, chiếc đèn dầu cũ kỹ, nồi niêu… Tất cả khiến người ta không khỏi xúc động: một lãnh tụ vĩ đại, nhưng lại chọn sống giữa núi rừng, đơn sơ đến tận cùng – vì dân tộc, vì tương lai đất nước.

Tĩnh lặng để lắng nghe lịch sử

Không có gì ồn ào, không có ánh đèn hào nhoáng – Pác Bó khiến người ta phải dừng lại, lắng nghe và suy ngẫm. Chàng trai trẻ ngồi trên phiến đá bên suối, đưa mắt nhìn núi rừng bạt ngàn. Anh nghĩ về những năm tháng chiến tranh, nghĩ về thế hệ cha ông đã ngã xuống để hôm nay đất nước được bình yên.

Anh nhận ra rằng, hành trình đi qua các tỉnh thành không chỉ để “check-in”, mà để “kết nối” – kết nối với lịch sử, với văn hóa, và với những giá trị cốt lõi của dân tộc Việt Nam. Cao Bằng không phải điểm đến du lịch thông thường. Nó là trường học lớn, nơi người trẻ được dạy lại bài học về lòng yêu nước, về lý tưởng sống.

Một hành trình – Một trái tim – Một lời thức tỉnh

Hành trình đến suối Lê Nin, hang Pác Bó của chàng trai Lào Cai không chỉ là chuyến đi giữa đại ngàn, mà là chuyến đi xuyên qua tầng sâu ký ức dân tộc. Đó là nơi thiên nhiên và lịch sử hòa làm một, nơi mỗi tảng đá, gốc cây, dòng suối đều thầm kể chuyện về một con người vĩ đại đã sống với khát vọng đổi thay cả vận mệnh đất nước.

Khi đứng trước dòng suối xanh ngọc bích ấy, chàng trai trẻ như nghe thấy tiếng nước thì thầm cùng lời nhắn nhủ của lịch sử: “Hãy sống xứng đáng với những gì cha ông đã gìn giữ. Hãy yêu đất nước này không chỉ bằng ánh mắt du ngoạn, mà bằng trái tim thấu hiểu và đôi chân không ngại đường xa.”

Cao Bằng không khiến con tim rung động bởi sự sầm uất hay huyên náo, mà bởi sự lặng lẽ đầy thiêng liêng. Chính trong cái yên tĩnh ấy, người ta mới nghe rõ tiếng vọng từ quá khứ – và từ chính lòng mình.

\

Một hành trình – Một trái tim – Một lời thức tỉnh

Hành trình đến suối Lê Nin, hang Pác Bó của chàng trai Lào Cai không chỉ là chuyến đi giữa đại ngàn, mà là chuyến đi xuyên qua tầng sâu ký ức dân tộc. Đó là nơi thiên nhiên và lịch sử hòa làm một, nơi mỗi tảng đá, gốc cây, dòng suối đều thầm kể chuyện về một con người vĩ đại đã sống với khát vọng đổi thay cả vận mệnh đất nước.

Khi đứng trước dòng suối xanh ngọc bích ấy, chàng trai trẻ như nghe thấy tiếng nước thì thầm cùng lời nhắn nhủ của lịch sử: “Hãy sống xứng đáng với những gì cha ông đã gìn giữ. Hãy yêu đất nước này không chỉ bằng ánh mắt du ngoạn, mà bằng trái tim thấu hiểu và đôi chân không ngại đường xa.”

Cao Bằng không khiến con tim rung động bởi sự sầm uất hay huyên náo, mà bởi sự lặng lẽ đầy thiêng liêng. Chính trong cái yên tĩnh ấy, người ta mới nghe rõ tiếng vọng từ quá khứ – và từ chính lòng mình.

Dưới bóng cờ thiêng, hành trình ấy bừng cháy ngọn lửa yêu nước

Không còn là một chuyến đi đơn thuần, hành trình đến suối Lê Nin – hang Pác Bó đã trở thành một lời thề lặng thầm trong trái tim chàng trai Lào Cai. Ở nơi đầu nguồn cách mạng, giữa núi rừng biên cương thâm nghiêm mà hùng vĩ, anh đã nhìn thấy một Việt Nam kiên cường, bất khuất – khởi sinh từ chính gian khó, từ những đêm Bác Hồ đốt đuốc đọc sách, từ dòng suối mát mà Người từng ngâm chân suy nghĩ kế sách cứu nước.

Giây phút đứng trước bàn đá nơi Bác từng ngồi làm việc, bên dòng suối mang tên Lê Nin, chàng trai trẻ như nghe trong gió tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc:

“Tuổi trẻ! Các con đã làm gì cho đất nước hôm nay?”

Con tim anh thổn thức, lồng ngực rung lên như có một ngọn lửa bừng cháy. Đó là ngọn lửa của lòng yêu nước, của tự hào dân tộc, của trách nhiệm phải sống xứng đáng – không chỉ với những tháng năm hòa bình hôm nay, mà với máu xương cha ông đã đổ xuống để có một Cao Bằng tự do, một Việt Nam độc lập.

Từ Pác Bó, anh không chỉ mang theo những bức ảnh, những kỷ niệm, mà mang theo một tinh thần. Tinh thần của một thế hệ mới – dấn thân, hiểu biết, và không quên cội nguồn.

Và rồi, với bước chân mạnh mẽ hơn, ánh mắt sáng hơn, anh rời khỏi vùng đất thiêng ấy như người chiến sĩ năm xưa ra trận – mang theo khát vọng cống hiến, dựng xây, lan tỏa tình yêu đất nước bằng chính hành động của mình.

Bởi hành trình đẹp nhất của người trẻ… là khi trái tim hòa nhịp cùng non sông, và bước chân in dấu trên những trang sử vàng của dân tộc!