“Nắng Quái” của nữ nhà văn trẻ Lê Yên – Nghệ sĩ Đỗ Ngọc – Kim Ngọc
“Nắng Quái” của nữ nhà văn trẻ Lê Yên không chỉ là một truyện ngắn, mà còn là một bản tản văn trữ tình dịu dàng, vẽ nên bức tranh cuộc sống gia đình Việt Nam với những nét chấm phá dung dị mà sâu sắc. Đọc “Nắng Quái”, ta không chỉ cảm nhận được cái oi ả của buổi chiều Sài Gòn, mà còn thấy ấm lòng bởi tình yêu thương, sự hy sinh và những giá trị truyền thống cứ thế thấm đẫm vào từng trang viết.
“Nắng Quái” của nữ nhà văn trẻ Lê Yên
Truyện “Nắng Quái” kể về cuộc sống vợ chồng ông Mười và bà Mười ở Sài Gòn. Ông Mười là người tỉ mỉ, ngăn nắp đến mức khó tính, luôn tay lo việc nhà và chăm sóc con cháu, đôi khi gây ra những tình huống dở khóc dở cười. Bà Mười tuy hay cằn nhằn về sự khó tính của chồng và những bất đồng nhỏ nhặt, nhưng vẫn luôn quan tâm, yêu thương gia đình. Dù có những mâu thuẫn về quan điểm sống và những lời giận dỗi, tình cảm vợ chồng ông bà vẫn sâu đậm. Họ gắn bó với căn nhà đầy kỷ niệm và những giá trị truyền thống, vượt qua mọi “nắng quái” của cuộc sống để giữ gìn sự ấm áp, yêu thương trong gia đình”
Mở ra trước mắt ta là không gian một ngôi nhà bình dị, nơi ông Mười và bà Mười đã cùng nhau đi qua bao thăng trầm. Cái nắng “quái” của buổi chiều dọi thẳng vào nhà, tưởng chừng chỉ là một chi tiết vật lý, nhưng lại mang trong mình cả một triết lý về cuộc sống. Nó tượng trưng cho những va chạm, những bất đồng tưởng chừng như gay gắt trong mối quan hệ vợ chồng tuổi xế chiều. Ông Mười kỹ tính, ngăn nắp đến mức “khó chịu” trong mắt bà, từng lời nói, từng hành động đều toát lên sự lo toan cho gia đình. Bà Mười thì hay cằn nhằn, dỗi hờn, nhưng cái giận của bà cũng chỉ như làn mây thoáng qua, nhanh chóng tan biến bởi tình yêu thương chất chứa. Những mâu thuẫn nhỏ nhặt ấy, chẳng phải là gia vị làm nên sự độc đáo, sống động cho tình yêu đã bền chặt qua bao năm tháng sao?
Lê Yên đã rất tài tình khi không chỉ kể một câu chuyện, mà còn khơi gợi những cảm xúc chân thật nhất. Ta thấy hình ảnh ông Mười cặm cụi lau nhà, chiếc áo đại cán đắp vội cho bà khi ngủ gật, hay đôi bàn tay nhẫn nại nhặt từng hạt tiêu lẫn với đậu đen. Đó không chỉ là hành động, mà là biểu hiện của sự quan tâm thầm lặng, của một tình yêu không lời. Bà Mười dù miệng càm ràm, nhưng vẫn không thôi lo lắng cho ông, cho con cháu. Họ hy sinh cái riêng, đôi khi là cả sở thích cá nhân, để vun vén cho tổ ấm. Cái “chiếc mẹt” cũ kỹ của ông Mười, tưởng chừng vô tri, lại gói gọn cả một trời ký ức về quê hương, về tình mẫu tử, về những ngày tháng cơ cực nhưng đầy ắp tình người. Nó là minh chứng cho những giá trị truyền thống, cho nỗi nhớ cội nguồn mà dù sống giữa phố thị hiện đại, con người vẫn luôn trân trọng.
“Nắng Quái” không tô hồng cuộc sống, mà chọn cách miêu tả những nét chân thực nhất, kể cả những điều “chưa vừa ý nhau”. Nhưng chính trong những điều dung dị, thậm chí là những điều có vẻ “khó khăn” ấy, ta lại tìm thấy vẻ đẹp của tình người, của sự bao dung. Tình yêu thương không phải lúc nào cũng là những lời nói ngọt ngào, mà đôi khi là những cái thở dài đầy lo lắng, là hành động âm thầm gánh vác, là sự thấu hiểu cho những thói quen đã ăn sâu vào máu thịt.
“Nắng Quái” khép lại bằng hình ảnh ông Mười đắp áo cho bà và cặm cụi nhặt nốt mớ tiêu đậu dang dở, để sáng mai vẫn là một ngày mới đầy yêu thương. Dẫu thời gian có hằn lên da thịt những nếp nhăn, dẫu mái nhà có cũ kỹ, sứt mẻ theo năm tháng, thì điều còn mãi chính là tình yêu – được cất giữ trong từng nhịp thở của mái ấm, trong từng vạt nắng cuối ngày.
Cuối cùng, “Nắng Quái” để lại trong lòng người đọc một dư vị ngọt ngào và ấm áp. Nó nhắc nhở chúng ta về ý nghĩa của gia đình, về sự trân trọng những gì đang có, về việc biết nhìn nhận những vẻ đẹp tiềm ẩn trong những điều bình dị nhất của cuộc sống. Ánh “nắng quái” có thể gay gắt, nhưng sau cùng, nó vẫn là ánh nắng, soi rọi và làm bừng sáng tổ ấm, chan hòa yêu thương như “nắng mai trong suốt, ngọt lành”.
Và chúng ta chợt nhận ra, đâu đó trong mỗi ngôi nhà, trong mỗi cuộc đời, vẫn luôn có những vạt nắng quái – gay gắt nhưng ấm áp, dữ dội nhưng đầy yêu thương.
Lời bình: Bùi Quang Xuân